Gà và Vịt -Truyện cổ tích dân tộc Tày
Gà và Vịt là truyện cổ tích dân tộc Tày, kể về tình bạn thủy chung giữa Gà và Vịt, khi hoạn nạn không bỏ nhau, cùng tìm cách giúp nhau vượt qua khó khăn.
Từ thuở xa xưa, các giống vật trên trái đất lần lượt xuất hiện. Loài người đã biết dùng các giống để giúp ích cho mình. Trâu bò giúp người cày bừa, chó giúp người giữ nhà và đi săn, gà vịt cung cấp cho người nhiều trứng và thịt.
Có một điều lạ là Gà và Vịt lại được sinh ra trên một hòn đảo hoang vắng giữa biển, xa hẳn loài người và các giống vật khác. Đảo hoang vắng lặng, cây cỏ thưa thớt vàng úa vì mưa. Lúc mới sinh, Gà đã phải kiếm ăn trên cạn, còn Vịt thì kiếm ăn cả trên cạn lẫn dưới nước.
Một hôm, Trời gọi cả hai đến bảo rằng:
– Từ nay các ngươi phải vào trong đất liền để giúp đỡ người và kiếm ăn. Ở đây không còn gì để sống nữa đâu.
Nói xong Trời biến mất, cũng không dặn làm cách nào để vào bờ.
(Thật là gay go quá! Vịt biết kiếm ăn trên cạn lẫn dưới nước, tất phải biết bơi, còn gà thì đành chịu chết hay sao?)
Gà và Vịt bàn cách giúp đỡ nhau
Cả hai đâm ra lúng túng. Họ hàng nhà Gà liền bàn với Vịt:
– Vịt ơi, chúng tôi không bơi được. Vịt biết bơi, Vịt cõng chúng tôi vào bờ nhé, sau này chúng tôi xin trả ơn Vịt. Sống một mình ở hoang đảo vắng này thì chúng tôi chết mất.
Nghe Gà nói, Vịt suy nghĩ một lát rồi mới trả lời:
– Bơi xa mệt lắm đấy! Nhưng chúng ta ở với nhau đã lâu ngày, chúng tôi không nỡ bỏ Gà ở đây một mình được. Chúng tôi cũng có mấy việc phải nhờ Gà đấy.
Gà đáp lại:
– Vịt cứ nói đi, may ra chúng tôi có giúp được gì chăng?
Vịt nói:
– Việc thứ nhất là từ nay về sau, cứ đến nửa đêm Gà tìm cách báo tôi dậy để tôi đẻ trứng nhé!
Gà gật đầu:
– Được thôi!
Vịt nói tiếp:
– Việc thứ hai, là gần sáng, Gà tìm cách gọi người và mọi loài vật khác dậy để đón chào một ngày mới nhé!
Gà gật đầu:
– Cũng được thôi!
Vịt lại vui vẻ nói tiếp:
– Còn việc thứ ba, xin nhờ Gà nốt: tôi chỉ đẻ trứng, còn nhờ Gà ấp nở ra con nhé!
Việc thứ ba làm Gà quá lo lắng, nhưng cuối cùng Gà cũng nhận. Hai việc trên giao cho Gà Trống, việc thứ ba giao cho Gà Mái.
Thế là giữa biển trời trong xanh, Vịt đưa Gà vào đất liền để sống với người. Mấy ngày đêm ròng rã, Vịt chịu khó lấy thân mình làm bè chở Gà đi. Gà thấy công lao to lớn của Vịt, rất cảm động. Từ đó Gà làm đầy đủ những việc vịt đã nhờ. Tình bạn giữa Gà và Vịt ngày càng khăng khít.
Gà và vịt-( Trâm Anh)
Vịt nâu khuyên Gà nhiếp
Tập bơi đi một ít
Để sau này phòng thân
Lỡ qua cầu sẩy chân
Cũng không lo chết đuối
Gà con nghe Vịt nói
Khục khặc cười bỏ đi:
Tưởng Vịt khuyên chuyện chi
Bơi có gì phải học!
Lớn lên Gà ngồi khóc
Mỗi khi phải lội nước
Tự trách mình ngày trước
Không nghe lời Vịt nâu!
–truyenchobe.com–