Truyện Sự tích con Mèo hay truyện em út của Hổ
Ngày xưa, có hai chị em nổ đói bụng dẫn nhau đi kiếm ăn. Lúc này đang là mùa đông gió rét, sương gió lạnh cắt da cắt thịt. Rét đến mức chẳng có con thú nào chịu ra khỏi tổ nên hai chị em nó không thể kiếm được thức ăn. Phải chịu đói nhiều ngày hai chị em hổ mệt lử chân tay run lẩy bẩy.
Một đêm mưa gió, nét mướt, hai chị em hổ cũng vượt rừng đi kiếm cái ăn. Từ xa hai chị em trông thấy một ngôi nhà sàn gần đây đang bập bùng ánh lửa. Một bà cụ già đang đun nấu gì đó, lửa than cháy hồng rực. Hai chi em cảm thấy ấm áp hằn lên. Nằm sát bên nhau Hổ em thủ thỉ :
-Chị ơi, ước gì hai chị em mình có được ít lửa đó để sưởi ấm như cậu bé kia thì thích nhỉ!
Hổ chị chăm chú nhìn bà cụ bóc bánh nóng cho cháu ăn. Nghe hổ em nói hợp với ý mình liền bàn với hổ em
– Em nói phải đây, người ta đang đun nấu gì đó, có nhiều lửa lắm, em vào xin đi!
Nhìn thấy cái thang bắc lên nhà qua cao, hổ em e ngại nói
-Chị ơi! chị khỏe mạnh cứng cáp hay chỉ đi xin lửa đi. Em yếu thế này chắc không trèo lên được cái thang kia đâu: Chị vào xin lửa, nếu xin được thêm ít bánh ăn thì tuyệt quá!
Hai chi em cứ bàn đi, bàn lại đùn đẩy nhau mãi tới canh khuya, khi lũ chó canh nhà đã ngủ, cả nhà im lặng chỉ còn ánh lửa bập bùng. Hổ em quyết định xuống xin lửa.
Trời khuya, sương lạnh. Hồ em dò dẫm từ trên núi đá xuống, mò được lên trên nhà thì đã ướt sũng. Lông bết vào nhau, thân hình nhỏ xíu, tiều tụy.
Bà cụ chợt tỉnh giấc; nhìn thấy con thú con tội nghiệp lạc vào nhà lấy làm lạ. Bà bế nó đến bên bếp lửa sưởi ấm, lấy ít bánh cho nó ăn. Sau khi nghỉ ngơi hong khô minh, Hồ con ra dáng là một chú Hồ xinh đẹp. Chú xin bà một ít lửa mang về cho chị.
Lúc đó, chợt thấy tiếng chó sủa vang, các con chó thi nhau sủa. Hổ chị sợ quá vội vàng ba chân bốn cẳng phóng một mạch vào rừng. Một lúc sau, tiếng chó sủa đã im, Hổ em xin được lửa quay trở lại thì không thấy chị mình đâu nữa. Chờ mãi chẳng thấy chị mình trở lại, nó đành đem lửa trả bà cụ. Hổ em xin ở lại nhà bà cụ sưởi ấm chờ hôm sau đem lửa về cho chị.
Từ ngày sống ở nhà bà cụ. Hổ em luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiền lành, suốt ngày nó nằm bên bếp lửa để tránh bị những con chó bắt nạt. Trông thấy con vật nhỏ bé lông vàng, xinh đẹp, ngoan ngoãn, những đứa cháu bà cụ yêu thích lắm. Chúng luôn cho chú Hồ con ăn lúc thì mẩu thịt, lúc thì khúc cá. Hổ con lúc nào cũng được nọ nê, khò khè nằm cạnh bếp.
Có đôi lúc nó nhớ chị nhớ rừng nó cất tiếng kêu “meo meo” nho nhỏ khiến cho lũ cháu bà cụ càng yêu nó hơn. Vị thế chẳng bao giờ Hổ em được tự do để trở về rừng tìm chị. Nhiều đêm Hổ chị qua làng tìm em nhưng những con chó quanh nhà cắn dữ qua nó sợ không dám vào .
Một hôm, thấy nhà bà cụ yên ắng quá. Hổ chị mạnh dạn mò vào thì thấy Hổ em đang ngủ ngon lành bên bếp lửa hồng. Hổ chị khẽ khàng cất tiếng gọi em – “Miao, miao”. Hổ em tỉnh giấc, chưa kịp đáp lại thì lũ chó đã ngửi thấy mùi của Hồ chị sủa ầm tên và định vồ hổ chị. Sợ quá Hổ Chị co chân chạy thẳng một mạch về rừng.
Từ đó, hai chi em Hổ không còn có dịp nào gặp nhau nữa. Hồ chi sống hẳn ở trong rừng không còn về làng nữa vì nó yên tâm em mình đã có được một nơi ấm áp tử tế. Còn nó sống trong từng ngày đêm đi săn mồi, ngủ hang, sống thui thủi một mình. Hôe em dù được no bụng nhưng suốt ngày ăn cơm gạo, không có thịt sống nên không thể lớn được. Nó trở thành mèo nhà chỉ còn bắt chuột và suốt ngày nằm khò khè bên bếp lửa. Người ta bảo, ngày nay, Hồ không bao giờ vồ Mèo vì Mèo là em út của Hồ.
—truyenchobe.com—