Truyện ngụ ngôn

Chú Gà lôi cô đơn (Truyện ngắn hay cho bé)

Câu chuyện Chú Gà Lôi cô đơn giúp các bé hiểu được sức mạnh của sự đoàn kết, của tập thể. Không nên tách mình ra khỏi tập thể.

1. Chú Gà Lôi kiêu ngạo

Một đàn Gà Lôi đang tìm thức ăn trong rừng, chú gà Lôi có mào đỏ tìm đến một cây thông vừa cao vừa to. Nó vội vã gọi một chú Gà Lôi đi khập khiễng đứng ở gần đó: “Này Cà Nhắc, tớ nhặt được một hạt thông rồi đây này.”

Lông Hoa nghe thấy vậy, liền bay tới và nói: “Cho tớ! Cho tớ!”.
Mào đỏ nói: “Hạt thông này là của Cà Nhắc, bạn ấy có tật ở chân, không đi tìm quả thông được, chúng ta phải giúp đỡ bạn ấy!”.

Lông Hoa vừa nghe thấy thế, tức giận nói: “Xì, chẳng qua chỉ là một hạt thông thôi! Không cho thì thôi, việc gì phải nói như thế!”. Nói xong quay người bay đi. Nó vừa đi vừa nghĩ: “Mào Đỏ tìm hạt thông cho Cà Nhắc, Cà Nhắc lại vá tất cho Mắt Híp, họ không biết Mắt Híp thì làm được trò trống gì. Tốt nhất là mình nên tránh xa bọn họ.!”

Tuyết rơi mỗi lúc một dày, các chú Gà Lôi đang cùng nhau bay đến chỗ đất trũng. Lông Hoa vẫn còn bực bội, nghĩ bụng: “Chà, mình sẽ tránh xa bọn họ suốt mùa đông này.

Tuyết rơi lại càng dày hơn, các chú Chim non đến những cành thông to, định sẽ làm tổ tránh rét ở đó, nhưng Lông Hoa không làm sao mà trèo lên cây được. Tuyết đã rơi cả đêm, những cành thông, thảo nguyên và cả khu đất trũng cũng bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày.

Chú Gà Lôi cô đơn
Chú Gà Lôi cô đơn

2. Lông Hoa được cứu

Lông hoa vẫn không tìm được chỗ tránh rét. Nó run lập cập đứng trong mua tuyết, đã thế lúc nãy còn bị một con chim Ưng đuổi bắt, suýt tý nữa thì mất mạng. Bây giờ chỉ có một mình nó cô độc đi lại trong gió tuyết. Phải làm thế nào bây giờ? Nó sợ qu, run cầm cập.

Đúng lúc đó. Mào Đỏ, Cà Nhắc và Mắt Híp đi ra từ khu đất trũng. Chúng hét lớn: “Lông Hoa, Lông Hoa! Mau tới đây đi!”. Lông Hoa xấu hổ đỏ cả mặt, vội vàng chạy lại chỗ các bạn.

Đúng lúc đó một con Cáo xông ra, đuổi theo Lông Hoa. Cà Nhắc kéo Lông Hoa về phía trước, còn Mào Đỏ và Mắt Hip chạy sau Yểm trợ, chúng vừa chạy vừa dùng chân sau hất tuyết vào mặt Cáo. Cáo bị tối tắm mặt mũi, dụi mãi mà không mở được mắt ra.

Nhân cơ hội này, các chú Gà Lôi chạy về khu đất trũng của mình. Lông Hoa được sinh ra vào mùa xuân nên nó chưa bao giờ thấy một ngôi nhà như thế. Các bạn gọi đây là: “Tòa thành dưới tuyết”. Trong thành có nhiều ngôi nhà liền kề với nha, giữa những ngôi nhà bằng tuyết là những lối đi và hành lang.

3. Lông Hoa nhận ra lỗi và sửa chữa

Đây đúng là nơi gió tuyết không thể thổi vào. Chim Ưng và Cáo cũng không thể tìm thấy. Khi đói, chúng có thể bới đất để tìm côn trùng, trứng sâu ăn. Đến mùa xuân, chúng có thể trở về rừng thông để sống cuộc sống tự do tự tại.

Lông Hoa nhìn thấy thế thì thích thú nói: “Ái chà, các bạn thiết kế được một chỗ ở đẹp quá!”. Mào Đỏ nói: “Đều là nhờ sự hướng dẫn của bố mẹ và các cô, chú, các đấy. Mọi người đã hợp sức đào đào cái hang này, nếu không có tinh thần tập thể thì sao loài Gà Lôi chúng ta có thể sống sót qua những ngày mùa đông khắc nghiệt.!”.

Lông Hoa nghe thấy thế thì xấu hổ nói: “Tớ đã sai rồi, từ giờ trở đi tớ sẽ không rời xa mọi người nữa!”

Trò truyện cùng bé

Gà Lôi phải dựa vào sức mạnh của tập thể thì mới có thể tạo ra một “Tòa thành dưới tuyết” và lấy đó làm chỗ trú ẩn qua mùa đông giá rét được. Trong tự nhiên, có rất nhiều loài động vật sống nhờ vào tập thể. Nếu sống đơn lẻ từng cá thể sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Con người cũng như vậy, khả năng của con người cũng chỉ có hạn, sức mạnh của tập thể mới là to lớn nhất. Các bé khi đi học ở lớp, khi ở nhà chúng mình cũng không nên tách khỏi tập thể nhé!

——-Truyenchobe.com———